Tình cờ lang thang trên con phố Phan Đình Phùng, tôi gặp lại Đ - cậu bạn học từ những năm cấp 1. Ấn tượng ban đầu khác xa với những gì tôi nhớ về “cậu bạn run rẩy” – chúng tôi vẫn thường gọi Đ trong suốt những năm học cùng, bạn tôi giờ đã là một thanh niên nhanh nhẹn, tháo vát trong công việc và tự tin trong giao tiếp.
Tôi nhớ năm 2002 khi đang học lớp 1, giữa giờ lên lớp Đ nghe tin người bà kính mến của mình bị mất. Cậu như lặng người đi trước sự cảm thông của thầy cô và bạn bè. Sau khi được trấn an trở lại, Đ lẩy bẩy cầm cây bút và quyển vở nhưng không sao cầm nổi. Bắt đầu từ đó, đôi tay Đ cứ ngày một run tăng lên không viết được bài, chúng tôi lại thay nhau chép bài giúp bạn. Những buổi họp phụ huynh, nghe mẹ Đ kể cậu không thể tự cầm đũa ăn hay thực hiện các công việc cá nhân, tôi lại càng thấy ái ngại cho bạn mình khi lượng kiến thức học ngày càng tăng lên.
Nguyễn Văn Đ - 21 tuổi
Đến năm 2012, bước vào những năm học cấp 3, tay Đ ngày càng run nhiều hơn. Cậu thậm chí không thể tự đi xe đạp hay xe máy tới trường. Bạn của tôi cũng vì thế mà dần trở nên khép kín, cậu rời xa các hoạt động thể thao, văn nghệ của trường lớp hay những bữa tiệc liên hoan với bạn bè. Đ cũng thường xuyên vắng mặt trên lớp để theo gia đình đến những bệnh viện lớn trên Hà Nội thăm khám nhưng đều không được nguyên nhân của chứng run tay. Đang ở tuổi đẹp nhất của thời học sinh mà khuôn mặt Đ lúc nào cũng phảng phất nỗi buồn xen lẫn sự thất vọng. Và rồi, chúng tôi chia tay thời học sinh để mỗi người theo đuổi ước mơ của mình. Cũng từ đó tôi không biết thêm thông tin gì về Đ.
Nếu không phải hôm nay được gặp lại chắc tôi vẫn nghĩ Đ đang tự giam mình trong bốn bức tường vì e ngại chứng run tay. Đ kể, trong một lần để em gái xúc cơm, cậu đã hất đổ bát cơm như muốn trút đi bao dồn nén trong lòng không thể nói ra. Ánh mắt buồn bã vô vọng của cha, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má của mẹ luôn ám ảnh cậu. Đ thấy mình như người vô dụng khi lẽ ra cậu phải là trụ cột gia đình thay cha. Đến tháng 8 năm 2014, cậu quyết định ra Hà Nội, vừa để trốn chạy hiện tại, vừa để tìm một hy vọng cho mình. Và chuyến đi này đã giúp cuộc sống của cậu bước sang một trang mới.
Trong một lần chờ bạn, Đ ngồi xem tờ báo mới mua và vô tình cậu đọc được thông tin về sản phẩm Vương Lão Kiện – giúp làm giảm mọi chứng run. Một tia sáng lóe lên trong suy nghĩ, cậu mua sản phẩm về sử dụng. Chỉ sau một tháng, tình trạng run đã cải thiện một phần, Đ thấy người nhẹ nhàng, dễ ngủ. Cậu vui mừng gọi điện báo tin vui cho gia đình, sau đó dành thời gian vào chùa để tĩnh tâm, ngồi thiền… Sau 3 tháng sử dụng Vương Lão Kiện, chứng run tay gần như hết hẳn, Đ có thể tự ăn uống, sinh hoạt bình thường. Cậu hồ hởi khoe với tôi là đã có thể tự đi xe máy và tìm được công việc ổn định giúp đỡ cha mẹ. Đ vừa kể, đôi tay vừa cầm cốc uống nước hay cầm bút viết như để chứng minh cho lời kể của mình. Nhìn Đ của hiện tại, tôi tin rằng bạn mình đã vượt qua thời gian khó khăn trước kia để trở lại cuộc sống đúng nghĩa của chàng thanh niên 21 tuổi.
Chúng tôi tiếp tục tán gẫu và chia sẻ về những dự định tương lai. Ánh mắt rơm rớm của Đ khi nhớ lại tháng ngày tuyệt vọng vì bệnh run khiến tôi không thể nào quên. Trong giây phút ấy, tôi đã kịp viết nhanh dòng chữ Vương Lão Kiện để hy vọng nếu chẳng may có ai đó đang gặp hoàn cảnh như Đ trước kia, tôi sẽ giúp họ lấy lại niềm tin và tương lai bằng cách mách cho họ biết đến sản phẩm này.
Ghi theo lời kể của Nguyễn Văn Đ – Cẩm Phả, Quảng Ninh.
Anh Nguyễn Văn Đ - 21 tuổi (Móng Cái, Quảng Ninh)
Sản phẩm này không phải là thuốc, không có tác dụng thay thế thuốc chữa bệnh.