Tình cờ biết đến câu chuyện của cô Thanh Cơ, tò mò kết bạn và theo dõi trên Facebook của cô, tôi không thể tin được đây là người phụ nữ đã từng có 10 năm sống vật lộn với căn bệnh run tay. Cho đến khi được trực tiếp nghe cô tâm sự, về những tháng ngày bệnh run khiến cô “buồn dễ sợ” như thế nào và may mắn thay giờ đó chỉ còn là chuyện trong quá khứ.
Qua giọng nói của cô, tôi đã cảm nhận rõ điều không thể lẫn lộn trong tính cách người xứ Đà thành: sự mộc mạc và đơn giản trong lời ăn, tiếng nói. Tôi đang gặp một người Đà thành thứ thiệt, cũng là người “run tay vô căn” thứ thiệt rồi đây!
Cô Phạm Thị Thanh Cơ - 75 Tôn Thất Đạm - Quận Thanh Khê - Đà Nẵng
“Hồi đó tự nhiên đang bình thường rồi thấy càng ngày càng run, cô cũng không hiểu mình bị cái chi nữa. Rồi ai cũng hỏi: Răng bà run ghê rứa. Nhiều khi là cầm cái dĩa hay cầm cái chi đó là hắn cũng run, chứ còn bình thường hắn không run. Khi mà hồi hộp là run lắm, như có chuyện chi mà họ đánh lộn là cô run. Mình thấy mình không tự tin rồi nhiều khi nhất là khi đói, úi trời ơi, nó run dễ sợ lắm.” - cô mở đầu câu chuyện.
Cô không biết rằng, đó là những biểu hiện điển hình của bệnh run vô căn: run khi cầm nắm, run tăng khi hồi hộp, căng thẳng. Cô chỉ biết rằng nếu cứ như thế này thì mai mốt mình già, bưng bát cơm không nổi, ăn cơm không được… thì biết làm sao? Trong khi năm lần bảy lượt đi khám không ra bệnh, cũng uống thuốc nhưng không thấy đỡ: “Cô buồn dễ sợ lắm, chứ mần răng cô uống thuốc không bớt ta. Mình đi khám, cũng không có bướu cổ, xét nghiệm não hay cái chi đó mà răng cũng không có”.
Cô vẫn nhớ như in từng lần đi khám. Có lần bác sĩ yêu cầu cô đưa thẳng 2 tay ra phía trước để loại trừ run do cường giáp, rồi ông cười xòa: “Ô, tôi đây bác sĩ tôi cũng bị run. Có lẽ bệnh run tay của chị là bệnh của người già, khó bớt lắm.”
Nếu cô cứ phó mặc cho số phận, thì có lẽ sẽ không thể có cô của ngày hôm nay - trẻ trung, sôi nổi ở tuổi 70. Trên Facebook của cô, tôi thường xuyên thấy cô tham gia các cuộc họp hành, hội nhóm. Hỏi ra thì mới biết, từ khi giảm hẳn run tay, sự nhanh nhẹn, hoạt bát, tự tin ngày nào quay trở lại. Đó là nhờ một bí quyết, như có lần cô comment chia sẻ với những người cùng cảnh ngộ như sau:
“Các bạn ạ, tôi bị run cách đây 10 năm, đi khám bác sĩ nhiều lắm nhưng uống thuốc không bớt. Tôi buồn lắm. Một hôm tôi đọc trên mạng thấy Vương Lão Kiện, tôi liền mua về uống thử thời gian 3 tháng. Tôi thấy giảm rất nhiều nên uống tiếp ngày 4 viên. Thật tôi rất mừng.”
Những dòng comment chia sẻ về cách giảm run tay của cô Cơ với bạn bè trên facebook
Cũng chính từ tin nhắn ấy, chúng tôi mới đi tìm cô và có cơ duyên có cuộc nói chuyện với cô nhiều lần, để được nghe cô kể chi tiết về quá trình cải thiện bệnh:“Lần đầu cô uống không đúng liều, ngày có 2 viên thôi buổi sáng viên, buổi chiều viên. Sau hơn 1 tháng, cô không thấy tiến triển cô không uống nữa. Sau cô lên mạng thấy họ bảo buổi sáng uống hai viên, buổi chiều hai viên, cô mua tiếp cô uống lại thì thấy rất là công hiệu như là cô có chia sẻ đó.”
Sau khi điều chỉnh đúng liều, khoảng 2 -3 tháng các triệu chứng run tay giảm hẳn. Cô tiếp tục uống và thấy người nhẹ nhàng dần, giờ 10 phần giảm 8 chỉ còn lại 2: “Trừ khi đó bụng mới run thôi, cầm cái gì chỉ còn rung nhẹ lắm chứ không như hồi trước”. Rồi gặp ai bị run như mình cô cũng mách ngay Vương Lão Kiện, dù là người quen hay không, kể cả bạn bè ở ngoài đời hay trên facebook.
Bạn thấy đấy, khi run tay chân giảm hẳn, có thể cầm nắm đồ vật dễ dàng và sinh hoạt bình thường trở lại, ta sẽ trở nên vui vẻ, tự tin và trẻ trung trở lại như câu chuyện của cô Thanh Cơ. Từ câu chuyện ấy, biết đâu bạn sẽ tham khảo và áp dụng được cho chính mình.
Đừng để run chân tay là rào cản trong cuộc sống của bạn!
Thu Hà
Ghi theo lời kể của cô Thanh Cơ