Câu chuyện của Alun – người đàn ông chung sống với bệnh Parkinson

A- A+

Bạn sẽ làm gì để thoát ra nỗi sợ hãi, khi bất ngờ biết mình mắc bệnh parkinson. Một số người phải mất nhiều thời gian mới có thể tĩnh tâm trở lại. Một số khác có thể không vượt qua được và để mặc cho những năm tháng bị bệnh chìm đắm trong khổ đau và tuyệt vọng. Nhưng lại có những người, không mất nhiều thời gian để lấy lại sự thăng bằng trong cuôc sống vốn không tĩnh tại.

Alun Mogan với câu chuyện đầy xúc động

Alun Mogan với câu chuyện đầy xúc động

Bí quyết của họ là gì? Câu chuyện của Alun là một giáo viên trung học ở nước Anh, mắc bệnh parkinson khi mới 49 tuổi sẽ giải mã điều đó. Ông đã chia sẻ cảm nghĩ của mình sau khi được chẩn đoán bệnh và ý nghĩa vô cùng lớn của việc trò chuyện với những người cùng cảnh ngộ, đã giúp ông vượt lên số phận.

Chẩn đoán Parkinson

"Sau khi biết bệnh tình của mình, tôi trở về nhà và khóc. Tôi nghĩ cuộc đời tôi đã đến lúc đặt dấu chấm hết. Thực sự khó khăn để nói chuyện này với vợ tôi và hai chúng tôi đã khóc rất nhiều.

"Tôi đã có rất nhiều triệu chứng bao gồm cứng một bên vai, một cánh tay không thể xoay khi tôi bước đi và mất đi khướu giác. Nhưng, vì tôi từng trải qua giai đoạn  trầm cảm, khi tôi đi khám bác sĩ đã không nhận ra các dấu hiệu của tôi. Họ chỉ nói tôi hãy quay trở lại làm việc.

"Sau đó, tôi bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu rõ hơn. Khi còn ở trường, tôi đã nhìn thấy những gì mình viết trên bảng và nghĩ rằng “đây đâu phải chữ của mình”.  Nếu tôi biết những dấu hiệu về Parkinson, có lẽ tôi đã đoán ra.

Chia sẻ kinh nghiệm

Sau khi được gợi ý về việc nói chuyện, chia sẻ với những bệnh nhân Parkinson khác, tôi quyết định tham gia vào Hiệp hội Parkinson Anh Quốc.

"Tôi bắt đầu gặp những người bị Parkinson và chính những điều cùng trải qua khiến chúng tôi gần gũi nhau hơn”.

"Với chúng tôi – những người đang phải chịu nỗi đau đớn về thể chất, giận dữ với thực tại và thất vọng vì không thể làm nhiều điều gì hơn, chúng tôi cùng bàn cách để đối phó với những điều này.

Tiếp tục bước đi với bệnh Parkinson

"Sau tất cả những gì đã qua, tôi học được rằng, chúng ta phải luôn có mục tiêu trong cuộc sống. Bạn có thể nắm bắt được điều gì đó hoặc cứ để cuộc sống của mình lặng lẽ trôi đi. Tôi chấp nhận việc mình bị Parkinson, tôi sẽ tiếp tục bước đi, mở ra cho mình cuộc sống mới với điểm khởi đầu mới này”.

"Câu chuyện về cuộc đời tôi giống như việc tôi bị đưa ra biển cả mênh mông, nơi có những ngọn sóng cao, ẩn trong mình những dòng chảy mạnh mẽ không ngừng, và đôi khi là cả giông bão. Cuối cùng tôi bị chìm, nhưng lại tìm ra một cách mới để bơi...”

Nguồn tham khảo: http://www.parkinsons.org.uk/