Thời điểm đó là tháng 3 năm 2000, cuộc sống của tôi dường như đang đi rất đúng hướng. Tôi hạnh phúc trong hôn nhân, có hai cô con gái nhỏ 5 tuổi và 2 tuổi. Tôi làm việc trong ngành nhân sự cho một công ty và có nhiều cơ hội hấp dẫn trong nghề nghiệp đang rộng mở. Tại thời điểm này vợ chồng tôi cũng đã ký kết chuẩn bị cho việc mua căn nhà đầu tiên của mình. Ngoại trừ một số căng thẳng nhỏ, cuộc sống nhìn chung khá tốt đẹp.
Tôi phát hiện ngón tay út bên trái của mình bị co giật lần đầu tiên năm 27 tuổi. Tôi ngồi ở bàn và cứ thế nhìn ngón tay út của mình, tôi cho rằng có lẽ mình đã bị căng thẳng quá mức khi cố gắng mua nhà, phải đi lại khá xa nơi làm việc và nuôi dạy hai con trẻ vì vậy căng thẳng là điều dễ hiểu. Tôi không hồ nghi điều gì khác.
Sau đó hai năm, có một số biến cố nhỏ xảy ra. Tôi bị sa thải nhưng ngay sau đó tôi nhanh chóng tìm được công việc mới. Tôi vẫn còn có cuộc hôn nhân, con cái, ngôi nhà, và công việc. Nhưng suốt hai năm đó, co giật ngón út trái đã dần dần tiến triển thành run toàn bộ cánh tay trái. Tôi cũng đã bắt đầu cảm nhận có những cơn trầm cảm trầm trọng và lo lắng đến mức hoảng loạn. Mọi người nhận thấy run tôi bị run và thường hỏi tôi có bị lạnh hay lo lắng gì không. Tôi bắt đầu tìm gặp các bác sĩ khác nhau, từ bác sĩ tâm thần đến bác sỹ thần kinh học. Đây là sự khởi đầu của cuộc hành trình dài của tôi với bệnh run.
Trong vài năm tiếp theo, tôi được chẩn đoán có một dây thần kinh bị chèn ép, lo lắng, và run vô căn là nguyên nhân dẫn tới tình trạng cánh tay trái của tôi run rẩy.
Tôi đã được sử dụng các loại thuốc khác nhau để làm giảm bớt tình trạng run, nhưng tất cả đều không hiệu quả. Run đã lan sang bên phải cơ thể của tôi. Tôi không thể tìm ra lý do tại sao, càng lo âu và trầm cảm. Mọi thứ dường như quá sức chịu đựng, kể cả với cuộc hôn nhân của mình. Tôi ly dị vào năm 2006.
Năm 2007, sau khi quen với việc một người mẹ độc thân, tôi quyết định theo đuổi học một chứng chỉ giảng dạy. Đến thời điểm này, các triệu chứng của tôi đã tăng nặng: tôi gặp khó khăn khi giữ cân bằng, khi mặc quần áo, khi đứng lên, đập trứng hoặc cắt thịt, khi viết và đi bộ. Run đã tiến triển đến chân và cổ tôi và tất cả các cơ bắp của tôi bị co lại.
Đối mặt với tất cả những điều này với tôi thực sự là một cuộc khủng bổ tinh thần và tôi đã bắt đầu cảm thấy vô vọng. Tôi cảm thấy khó chịu và khổ sở. Mọi người liên tục hỏi thăm, các bác sĩ không lắng nghe tôi. Tình trạng càng ngày càng tồi tệ hơn và tôi trở nên vô vọng, không biết tương lai ra sao.
May mắn thay, bạn bè và gia đình đã luôn bên cạnh tôi. Tôi hoàn thành chứng chỉ giảng dạy và bắt đầu làm việc như một giáo viên lớp 6. Tôi quyết định tiếp tục tự mình tìm hiểu thêm về các rối loạn thần kinh và cố gắng tìm hiểu xem điều gì đã lấy cắp cuộc sống của mình bấy lâu nay. Tôi không thể chống lại nó nếu tôi không biết đích xác nguyên nhân là gì. Tôi đã có lần trao đổi với bác sĩ thần kinh của mình rằng tôi có thể bị bệnh MS (đa xơ cứng) hoặc PD (Parkinson). Nhưng ông nhanh chóng xua tan những lý thuyết của tôi, nói rằng tôi "không có triệu chứng" của các bệnh này, và ông là Trưởng khoa Thần kinh học, chính ông mới là người hiểu rõ hơn tôi về vấn đề này. Những lời tôi nói bị bác sỹ bỏ qua như thế, nhưng chính tôi mới là người làm chủ cơ thể mình!
Tôi tìm đến một chuyên gia rối loạn vận động. Ông đã thực hiện tất cả các bài kiểm tra vận động cơ mà tôi đã dự đoán bởi vì tôi đã tìm hiểu trước những gì sẽ được tiến hành khi kiểm tra Parkinson và tập luyện trước ở nhà. Sau khi đi lên đi xuống hành lang, viết một câu và vẽ một vòng xoáy trên một mảnh giấy, và kiểm tra thăng bằng bằng cách bị đẩy và đẩy người khác, tôi đã được chẩn đoán Bệnh Parkinson.
Như vậy, 35 tuổi và sau tám năm dài bị chẩn đoán sai và sử dụng thuốc điều trị vô dụng, cuối cùng tôi biết chính xác được mình đang đấu tranh với bệnh gì. Mặc dù đây là một tin khá sốc, nhưng nó đã giải thoát cho tôi về mặt tinh thần. Rõ ràng trực giác của tôi về những gì xảy ra với cơ thể mình là đúng. Và giờ đây, tôi cần chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến dài phía trước với căn bệnh Parkinson.
Như nhiều người bệnh khác, tôi rất không thích có bệnh Parkinson. Nhưng kỳ lạ là chính Parkinson đã cho tôi mục đích lớn lao trong cuộc sống. Tôi nỗ lực mỗi ngày tham gia các hoạt động để cải thiện chất lượng cuộc sống cho rất nhiều người mắc bệnh này. Năm vừa qua, tôi đã được đề cử vào Hội đồng quản trị của Hệ thống Parkinson vùng Mount Diablo (PNMD) tại Walnut Creek, CA. Các thành viên của hội đồng quản trị không chỉ ủng hộ tôi mà còn trao cho tôi công cụ để giáo dục bản thân mình và những người bệnh Parkinsons khác.
Tôi làm trưởng nhóm hỗ trợ những người trẻ khởi phát sớm Parkinson. Tại đây tôi đã gặp cả các bệnh nhân bị Parkinson và hội chứng parkinson, chính họ đã truyền cảm hứng cho tôi bằng kinh nghiệm và hiểu biết của mình, cũng như sức mạnh bền bỉ để họ vượt qua những rào cản của parkinson trong cuộc sống. Sức mạnh tinh thần đó xuất phát từ ý thức độc lập, luôn suy nghĩ rằng: mình không yếu, mình không có bệnh. Và như thế, mỗi ngày tôi lại cảm thấy mình mạnh hơn, dũng cảm hơn.
Nỗ lực vượt qua Parkinson để cải thiện cuộc sống
Tôi đã kể là tôi cũng đã tái hôn và có thêm cậu con trai thứ 3 chưa nhỉ? Ơn chúa, giờ đây với tôi mỗi ngày là một phước lành mới, dù tôi tốt hay tôi xấu tôi cũng vẫn là tôi! Và bạn thấy đấy, nếu chúng ta không thấy mình đã đi qua khó khăn ra sao, làm sao ta có thể đánh giá cao thời gian hạnh phúc!
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình với mong muốn những người bệnh Parkinson khác hãy suy nghĩ lạc quan về bệnh, có thể nó là một tài sản có giá trị. Mỗi khi cảm thấy yếu đuối hay mệt mỏi trong cuộc chiến này, tôi chỉ cần nghĩ tới việc những người PD khác cũng đang có một ngày khó khăn. Ngay lập tức tôi cảm thấy tốt hơn và lấy lại sức mạnh vì tôi biết mình không một mình. Hy vọng câu chuyện của tôi cũng mang lại một sức mạnh như thế với tất cả những người bạn PD!
Mỗi người chúng ta đều phải đối mặt với một vấn đề cá nhân nào đó trong cuộc sống. Ta sẽ có thêm sức mạnh từ gia đình, bạn bè, cộng đồng, đức tin và hy vọng. Hãy lấy đó là điểm tựa, sức mạnh tinh thần để ta chiến thắng nỗi lo sợ.
Với tôi, lũ trẻ vừa là nguồn động viên vừa là sức mạnh, nhắc nhở tôi phải chiến đấu mỗi ngày. Tôi cũng muốn cảm ơn bạn bè và gia đình – những người đã ở bên cạnh tôi suốt từ đầu cuộc hành trình này tới bây giờ, và sau này!
XEM CHIA SẺ CÁCH TRỊ RUN TAY, CHÂN HIỆU QUẢ
Bảo An Trích nguồn: http://www.apdaparkinson.org/krystin/