Run vô căn là một trong những rối loạn vận động phổ biến trến thế giới, gây ra tình trạng run không kiểm soát được ở các bộ phận khác nhau trên cơ thể. Nghiên cứu công bố trên tạp chí Tremor năm 2014 ước tính có tới 7 triệu người Mỹ (chiếm khoảng 2,2% dân số Hoa Kỳ) được chẩn đoán mắc chứng bệnh này.
Những ai đã từng chung sống với chứng run vô căn mới thấy hết được những ảnh hưởng của nó tới cuộc sống của mình như thế nào. Rối loạn vận động này có thể ảnh hưởng đến tay, đầu, lưỡi, hàm, giọng nói và chân. Việc lắc lư, run rẩy không kiểm soát có thể làm cho cuộc sống của người bệnh trở nên khó khăn và Brad Ackerman là một người như vậy. Phần lớn cả cuộc đời Brad Ackerman gắn liền với chứng run tay ngay từ thời thơ ấu! Có lẽ, ông được “thừa hưởng” chứng bệnh này từ gia đình khi cả hai người chú và một số an em họ của ông đều bị chứng run vô căn hành hạ. Ngay từ khi còn nhỏ, ông đã luôn cố gắng để học được cách giữ cho dao, thìa để đưa thức ăn vào miệng mà không làm đổ. Với những vật nặng hơn, ông tìm ra cách lấy chúng bằng một tay và sau đó chuyển sang tay khác trước khi chứng run xuất hiện.
Brad Ackerman – người chia sẻ câu chuyện này!
Chứng run tay ảnh hưởng tới cuộc sống của ông theo nhiều cách khác nhau. Brad Ackerman yêu thích hội họa khi bước vào trung học nhưng không hề dễ dàng để ông thực hiện niềm yêu thích của mình khi ngay cả việc kiểm soát bút, màu vẽ bằng tay cũng khó khăn. Ackerman tự động viên mình bằng cách tự nhủ có lẽ mình không có năng khiều hội họa và ông đã cố gắng đạt đến ước mơ theo cách khác: trở thành nhà thiết kế công nghiệp, nơi ông thỏa sức sáng tạo và thực hiện ý tưởng của mình bằng việc thiết kế đồ họa trên máy tính.
Tuy nhiên, ảnh hưởng lớn nhất mà chứng run vô căn gây nên ấy là tác động đến tâm lý người bệnh. "Tôi luôn tự hỏi: sẽ ăn gì khi đi ra ngoài và làm thế nào để ăn được chúng" - Ackerman chia sẻ. Vợ ông, bà Carol, biết về chứng bệnh run của chồng mình nhiều năm trước khi kết hôn và cô luôn nhớ rõ sự căng thẳng của anh khi cố thắp nến tại lễ cưới của họ trước 500 khách mời. Cô cũng theo dõi tình trạng run của chồng mình ngày càng tiến triển xấu đi theo thời gian, thậm chí anh còn không thể ký tên được.
Nguyên nhân chính gây nên chứng run là hoạt động điện bất thường trong não bộ. Trong nhiều năm thuốc được cho là lựa chọn duy nhất để kiểm soát chứng bệnh này. Tuy nhiên ở nhiều người thuốc không có tác dụng. Đối với một số người khác, nó lại gây những tác dụng phụ không nhỏ ảnh hưởng tới cuộc sống hàng ngày của họ. Với Ackerman "Thuốc khiến tôi chỉ muốn ngồi và không muốn làm gì cả”. Thuốc cũng không có tác dụng khi chứng run của ông ngày càng gia tăng "Sau một thời gian tôi đã không thể thiết kế bản vẽ tại nơi làm việc”.
Với đời sống của mình bị đe dọa, Ackerman quay sang một điều trị mới hơn: phẫu thuật! "Tôi đã tìm trên YouTube để xem một số video của bác sĩ phẫu thuật Trung tâm Y tế khoa thần kinh học Stanford điều trị bệnh nhân bị run như mình”
Ackerman đã phẫu thu t vào tháng Hai năm 2014. Ông đã phải ngừng sử dụng thuốc chống run vô căn hiện tại của mình trước khi làm thủ thuật. Việc điều trị của Ackerman được thực hiện bằng việc chụp MRI có gắn bốn điện cực nhỏ để giải phóng các xung điện dùng để chặn run. Các dây được kết nối với pin phát xung điện ở dưới da ngực tương tự như máy tạo nhịp tim. Giống như hầu hết mọi người nhận thực hiện phẫu thuật, Ackerman đã tỉnh táo trong suốt quá trình, nói chuyện với Halpern - giáo sư phẫu thuật thần kinh và nhóm chăm sóc. Ackerman và Halpern đã làm việc với nhau để điều chỉnh máy tạo nhịp để kiểm soát tình trạng run và những tình huống bất thường khác của Ackerman.
Ngay sau khi thực hiện phẫu thuật, Ackerman bắt đầu nhìn thấy một sự thay đổi ngay lập tức, “Tôi có thể làm công việc của mình tốt hơn” Ông thừa nhận “Tôi đã lo lắng rất nhiều trước khi phẫu thuật và rất may, ca phẫu thuật của tôi đã thành công. Phải nói rằng, cả cuộc đời tôi như thay đổi”
Theo nguồn: https://stanfordhealthcare.org/stanford-health-now/2015/controlling-essential-tremor-brad-story.html