Run vô căn không thể cản nổi ước mơ trở thành họa sĩ của tôi

A- A+

Chỉ cần có quyết tâm và ước mơ, không gì có thể ngăn được bước chân của các bạn, kể cả khi bạn mắc bệnh run vô căn. Norman Eason không giấu nổi niềm hạnh phúc khi nhắc đến công việc hàng ngày của mình khi ông chia sẻ câu chuyện về cuộc đời mình với chúng tôi.

Cuộc sống của tôi đã bị ảnh hưởng rất nhiều từ chính căn bệnh “run vô căn”

Trong suốt nửa cuộc đời của mình, vẽ tranh là niềm yêu thích của chính tôi. Nhưng tôi đã mắc phải căn bệnh run vô căn ngay từ khi mới sinh ra và nó trở thành nỗi ám ảnh trong suốt cuộc đời khiến tôi gặp rất nhiều khó khăn khi phải học cách đối mặt với nó. Tất nhiên, khi tôi còn trẻ thuật ngữ “run vô căn” chưa được biết đến rộng rãi như bây giờ và mọi người thường hay gọi tôi là “con người run rẩy”. Hiệu trưởng của tôi thậm chí còn giữ tôi ở lại trường một năm vì kết quả thi cuối kỳ của tôi quá tệ (mà thực ra tôi đã hoàn thành tốt bài kiểm tra, nhưng chỉ vì bệnh run vô căn đã khiến tôi không thể trình bày nó rõ ràng được).

Áp lực từ học hành và công việc đã khiến tình trạng run rẩy ở hai bàn tay của tôi ngày càng trở nên nghiêm trọng theo thời gian. Tôi không thể đếm được rằng mình đã đánh đổ bao nhiêu tách cà phê xuống sàn nhà chỉ vì không cầm vững, và thậm chí mỗi khi tham gia những buổi gặp mặt với bạn bè xung quanh, tất cả những gì hiện lên trong đầu tôi lúc ấy chỉ là mình có nên cầm tách trà lên không hơn là so với việc tập trung vào nội dung cuộc trò chuyện.

Điều này khiến tính tình của tôi trở nên thay đổi rất nhiều. Cuộc sống của tôi trở nên nhàm chán, tôi luôn cảm thấy tự ti, sống khép mình với thế giới bên ngoài và chỉ thường quanh quẩn trong nhà.

Kinh nghiệm điều trị run vô căn của tôi

Tưởng rằng cuộc sống của tôi sẽ chẳng thể nào tươi sáng hơn được cho đến khi tôi tìm được niềm đam mê trong cuộc đời mình là “ vẽ tranh trừu tượng”, tôi cảm thấy như mình đã tìm được mục đích sống cho cuộc đời mình, và đến tận bây giờ khi đã ở ngưỡng cuối của cuộc đời tôi nhận ra được rằng tôi đã sống một cuộc đời như mình mơ ước với bệnh run vô căn.

 Hãy học cách để sống chung với bệnh run vô căn bằng cách vẽ tranh trừu tượng

Hãy học cách để sống chung với bệnh run vô căn bằng cách vẽ tranh trừu tượng

Dưới đây là những kinh nghiệm của tôi trong việc vẽ tranh:

  1. Nếu bạn mới bắt đầu học vẽ - đừng bắt đầu ở những trung tâm dạy vẽ đông người mà hãy thử tự học ở nhà qua sách báo hoặc DVD. Việc đi học ở các trung tâm dạy vẽ đông người sẽ khiến bạn càng lo lắng và sợ hãi khiến cho tình trạng run của bạn ngày càng nghiêm trọng hơn đặc biệt khi bạn là người duy nhất trong lớp có bàn tay run rẩy.
  2. Hãy vẽ trên những bức tranh có kích thước lớn Đừng cố gắng vẽ trên những bức tranh có kích thước nhỏ vì bạn rất khó để có thể có thể tập trung vẽ tốt các chi tiết có trong bức hình.(với kích thước khoảng 20x16 inch trở lên).
  3. Hãy suy nghĩ về phong cách bạn sẽ vẽ, ở lời khuyên trên tôi đã khuyên bạn đừng nên bắt đầu vẽ với những bức tranh nhỏ, tương tự như vậy bạn cũng đừng nên vẽ qua chi tiết với những bức tranh lớn mà hãy học cách vẽ sao cho thật ấn tượng.
  4. Đừng vẽ tranh khi ngồi, tốt nhất bạn nên đứng khi vẽ tranh trên giá. Điều này sẽ giúp bạn thay đổi tư thế liên tục để nhìn bức tranh với góc nhìn của người xem,và bạn sẽ không cần phải quá chú trọng để tập trung vẽ các chi tiết nhỏ.
  5. Chọn dụng cụ vẽ phù hợp cho đôi tay của bạn. Hầu hết tất cả các khóa học dạy vẽ tranh cho người mới bắt đầu hiện nay (trong đó có cả sách dạy vẽ tranh) đều khuyên bạn nên bắt đầu làm quen với việc vẽ bằng màu nước. Tuy nhiên màu nước không phải là dụng cụ thích hợp để vẽ tranh với người bệnh run vô căn, thay vào đó bạn hãy bắt đầu tập vẽ bằng màu sáp. Việc bắt đầu luyện tập với những cây bút sáp màu ngắn sẽ dễ dàng điều khiển được nét vẽ của bạn chính xác hơn.
  6. Sử dụng bất kỳ công cụ nào bạn cảm thấy cần thiết để có thể vẽ được một bức tranh như ýCó nhiều người theo đuổi chủ nghĩa nghệ thuật nói rằng bạn không nên vẽ theo từ các bức ảnh. Tuy nhiên, Monet, Cezanne và Van Gogh và rất nhiều họa sĩ nổi tiếng khác sẽ sử dụng các bức ảnh để vẽ theo nếu họ đã có sẵn, vì vậy sẽ chẳng có ai có thể phê phán khi bạn vẽ tranh bằng cách này.
  7. Khi bạn đã dần quen với việc vẽ, đừng bao giờ vẽ tranh một cách vội vàng. Bởi đó là một sở thích với bạn và bạn đang tận hưởng niềm yêu thích của mình khi vẽ tranh. Bạn nên đặt những bức tranh đã hoàn thành lên giá vẽ hoặc treo chúng ở bất kỳ chỗ nào dễ nhìn để bạn có thể nhận thấy sự tiến bộ hàng ngày của mình qua từng bức vẽ. Và hãy luôn ghi nhớ một điều rằng “đừng vẽ tranh để bán – bạn vẽ là để tận hưởng chính mình và tiếp tục cải thiện kỹ năng”. Sẽ luôn có những họa sĩ giỏi hơn chúng ta, vì vậy người duy nhất bạn nên cạnh tranh đó là với chính bản thân mình!
  8. Nếu bạn biết sử dụng máy tính, có một số chương trình vẽ tranh có sẵn trong máy tính để bạn tìm hiểu. Tôi thường sử dụng phần mềm TwistedBrush từ Piarra.com. Nó có một phiên bản miễn phí với một số loại cọ mẫu, nhưng bạn cũng có thể dùng thử bản hoàn chỉnh với khoảng hơn 5000 loại cọ khác nhau trong một tháng miễn phí. Các hiệu ứng vẽ tranh trong ứng dụng này sẽ thổi bay tâm trí bạn! 

Cuối cùng điều tôi muốn nhắn nhủ với các bạn rằng, cho dù bạn bị run vô căn hoặc bất kỳ một căn bệnh nào khác ảnh hưởng tới đôi tay khi cầm, nắm, viết, vẽ, điều đó có nghĩa là thượng đế đang thách thức tính nhẫn nại và kiên trì của bạn. Hãy bắt đầu tìm niềm đam mê của mình, sống vì nó, thay vì mải miết trong những suy tư, muộn phiền và tự khép mình chỉ vì căn bệnh này.

Xem thêm chia sẻ của ông Nguyễn Duy Giật (Hà Nội), người bệnh run vô căn từng không ký nổi tên mình chia sẻ bí quyết kiểm soát triệu chứng run.

Dược sĩ Thu Trang biên dịch lại

Nguồn: http://tremor.org.uk/having-et-doesnt-stop-you-being-and-artist.html